• :
  • :

Nỗi đau bất ngờ

Những dịp Tết trước, vợ chồng anh Thụy, người con trai út của ông Diện, sớm thì mồng Ba, còn thông thường vào mồng Bốn Tết mới về quê thăm gia đình. Đường sá xa xôi, công việc bề bộn, anh Thụy lại có nhiều mối quan hệ xã hội nên dù về quê muộn nhưng ông Diện chưa bao giờ trách con một lời to nhỏ.

Nhưng sáng mồng Một Tết năm nay, ông vừa cúng gia tiên xong, chiếc xe ô tô con của cơ quan anh Thụy bỗng đỗ ngay trước cửa nhà ông Diện đang sống cùng với vợ chồng người anh cả. Mừng tuổi cho bố và các cháu xong, anh Thụy xin phép anh trai cho ông Diện lên chơi và ăn Tết với vợ con mình ở thành phố. Trong thâm tâm ông Diện cũng không thích đi đâu xa trong ngày đầu năm mới, nhưng thấy anh Thụy năn nỉ mãi nên sau cùng ông cũng đồng ý.

Đã lâu không đi đường xa, vừa bước xuống xe, ông Diện cảm thấy đầu choáng váng sau gần hai tiếng ngồi trong chiếc ô tô cửa đóng kín mít. Chị Loan, vợ anh Thụy nhanh nhảu chạy ra đón bố chồng vào nhà, miệng rối rít sai cậu con trai lấy dầu gió xoa cho ông và bảo cô con gái pha cốc sinh tố mang ra cho ông uống. Còn chị Loan vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm bưng ra chỗ ghế ông Diện ngồi rồi tự tay mình nhúng chiếc khăn đưa cho ông lau mặt. Đã một vài lần đến chơi, nhưng chưa bao giờ ông Diện thấy chị Loan có thái độ vừa xởi lởi, chu đáo, vừa vồn vã, đon đả như lần này.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, lúc ngồi bên bàn uống nước, chị Loan giọng nhã nhặn:

- Cũng phải gần chục năm rồi ông mới lên ăn Tết với vợ chồng con. Vì thế, Tết này ông ở lại đây chơi với chúng con hết tháng Giêng, ông nhé!

Ông Diện bảo:

- Cảm ơn các con, bố chỉ chơi đến mồng Bốn Tết thôi. Vì đến mồng Năm Tết họ mình làm giỗ cụ tổ, bố là trưởng họ, không thể vắng mặt được.

Dù lựa lời thuyết phục mãi mà ông Diện vẫn không lay chuyển, sau cùng anh Thụy nói:

- Bố ạ, mẹ con chẳng may qua đời sớm, để lại bố vò võ một mình nuôi các con trưởng thành. Con may mắn hơn các anh chị là được bố cho ăn học, nay thoát ly ra ngoài công tác xã hội. Công lao của bố như trời, như biển, suốt đời con không quên. Năm nay, bố đã bước sang tuổi 70 rồi, con muốn mồng Năm này tổ chức lễ mừng thọ cho bố tại nhà con. Tuổi già như chuối chín cây. Nếu không tổ chức mừng thọ cho bố được, con cảm thấy trong lòng rất áy náy.

Ông Diện tỏ ý bất ngờ trước câu nói thấm đẫm tình phụ tử của anh Thụy, nhưng cười bảo:

- Bố cảm ơn tấm lòng của con! Nhưng năm nay, tính cả tuổi đẻ bố mới bước sang tuổi 69, chứ có phải 70 đâu?

Anh Thụy gãi gãi đầu:

- Thôi, cứ tính 70 cho chẵn bố ạ. Mà giấy mời anh em, bạn bè và đồng nghiệp ở cơ quan, con đã gửi đi trước Tết rồi.

Chị Loan tiếp lời chồng với giọng ngọt ngào:

- Bố chiều lòng vợ chồng con đi. Vì nếu bố không đồng ý thì nhà con biết ăn nói thế nào với những người đã mời? Vả lại, chồng con sắp được bổ nhiệm lên chức vụ cao hơn. Chúng con muốn tổ chức lễ mừng thọ cho bố để qua đó gặp gỡ anh em, bạn bè, mong muốn được giới thiệu với mọi người về người cha đáng kính của mình.

Ảnh minh họa: Báo Nam Định 

Ông Diện lúc đó không nói câu gì mà chỉ ngồi im lặng nghĩ ngợi đăm chiêu. Lát sau, ông nói nhỏ nhẹ, buồn buồn:

- Bố cứ nghĩ các con đón bố lên đây cho thêm vui cửa vui nhà trong mấy ngày Tết. Nào ngờ các con mời bố lên thực ra là muốn tổ chức lễ mừng thọ khi bố chưa tròn tuổi 70. Mà giả sử có tổ chức lễ mừng thọ cho bố thì anh trai cả đứng ra làm tại gia đình ở quê, chứ không phải nhờ các con tổ chức trên này. Đấy là bố chưa muốn nói đằng sau việc tổ chức mừng thọ, các con sẽ thu được những lợi lộc gì.

Không ghìm được xúc động và cả nỗi đau trào dâng trong lòng, hai khóe mắt ông Diện tự nhiên ứa ra những giọt nước lăn xuống đôi gò má nhăn nheo. Khi trở lại tâm thế bình tĩnh, giọng ông trở nên nghiêm nghị:

- Các con hơn các anh chị là được ăn học, được ra ngoài công tác xã hội và hiện nay có cuộc sống sung túc ở thành phố. Nhưng khi người ta có học vấn cao mà chữ “đạo” ở đời chưa hiểu thì sao làm tròn chữ “hiếu” đối với người đã sinh thành, dưỡng dục mình nên người? Bố ở nhà quê ra chỉ nghĩ được đến thế, các con thấy sao?

Trước câu nói rất giản dị mà sâu sắc của ông Diện, anh Thụy, chị Loan lúc đó biết mình có lỗi, miệng im như thóc.

ĐỨC SƠN

Tags: Nỗi đau
Lượt xem: 9
Nguồn:qdnd.vn Sao chép liên kết