• :
  • :

Vẻ đẹp của người đi qua chiến tranh

Tôi đến thăm Trung tâm Điều dưỡng thương binh tỉnh Nghệ An vào một ngày tháng bảy. Nỗi đau chiến tranh nằm im trong lòng đất mẹ, trong đôi mắt mỏi mòn của người ở lại và của những người lính mang trên mình vết thương dai dẳng. Đồng đội tôi rất nhiều người đã phải quay đi gạt nhanh dòng nước mắt trước sự cống hiến, hy sinh, mất mát của thương binh, bệnh binh ở đây.

Tôi gặp người lính ấy-ông Trần Viết Sáng, là thương binh nặng đang được chăm sóc ở trung tâm, người đã tự chữa lành vết thương chiến tranh bằng tình yêu cuộc sống. Như một bộ phim mở ra từ những trang đời của người lính trở về từ cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc, ông kể với tôi rằng: Năm 17 tuổi theo tiếng gọi của Tổ quốc, ông lên đường ra mặt trận. Là bộ đội chiến đấu tại chiến trường Quảng Trị, 20 tuổi ông bị thương nặng.

Cựu chiến binh Trần Viết Sáng, thương binh nặng tại Trung tâm Điều dưỡng thương binh tỉnh Nghệ An. 

Đó là một trận càn, khói bom nghi ngút ở chảo lửa Khe Sanh. Một tiếng nổ đinh tai, lúc ông tỉnh dậy thì thấy đôi chân không còn nguyên vẹn. Sau lần đó ông giải ngũ về quê. Vượt lên định mệnh, ông thi đỗ đại học. Trong khoảng thời gian đó ông đã gặp vợ mình, cô sinh viên năm nhất. Mối tình dệt nên những tháng năm tươi đẹp. Ông kể rằng, ngày đó cô học giỏi nổi tiếng và tháo vát. Sau khi tốt nghiệp hai người lấy nhau. Ngày cưới, hai bên gia đình ngậm ngùi nhìn anh thương binh cụt cả hai chân đứng bên cô dâu xinh như đóa hoa...

Ba năm hạnh phúc đong đầy thì người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, tháo vát của ông ra đi sau một cơn bạo bệnh. Mấy chục năm qua, ông băng qua thời thanh niên trai trẻ, băng qua tuổi trung niên cho đến bây giờ tóc xanh đã bạc mái đầu. Ông sống bền bỉ bằng nghị lực phi thường của mình. Cuộc đời của ông nhẹ một tiếng cười lành lặn giữa nhân gian. Ông kể, mình vào trung tâm điều dưỡng này không phải thiếu người chăm sóc, mà lý do chính là muốn tìm người chia sẻ, muốn sống cùng đồng đội một thời mưa bom, bão đạn. Tình đồng đội là liều thuốc hiệu nghiệm để vượt qua những cơn đau, vượt qua nỗi cô đơn tê dại của đời người. Sống ở đây ông thấy thời gian trôi qua mỗi ngày bình yên như chưa từng có những tháng ngày vào sinh ra tử.

Câu chuyện về cuộc đời người lính, đâu đó trên mảnh đất hình chữ S này nhiều, nhiều lắm nhưng tôi ám ảnh khôn nguôi về người thương binh ngồi trên xe lăn với nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt, trong ánh mắt. Tự truyện của một con người đã hy sinh một phần xương máu cho Tổ quốc, sao nhẹ nhàng đến thế, như chưa từng có sóng gió nào đi qua. Phẩm chất ấy, chính là vẻ đẹp của Bộ đội Cụ Hồ. Một anh bộ đội-để lại một phần cơ thể nơi Quảng Trị-Khe Sanh.

Tình yêu đến rồi đi cùng nỗi đau số phận. Ấy vậy mà, ở tuổi 60, ông vẫn giữ nụ cười ấy, hơi thở ấy để làm đẹp cuộc đời. Nhất định tôi sẽ quay lại thăm ông, để mỗi năm một lần được ở thật lâu bên ông và đồng đội. Để nhắc nhở mình, là một người lính, mọi thứ có thể mất đi nhưng tinh thần lạc quan thì phải luôn giữ lại trong tim mình. Như ông, một người thương binh có nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy ở cuộc đời này.

Bài và ảnh: LÊ HỒNG

Tags: qdnd
Lượt xem: 76
Nguồn:qdnd.vn Sao chép liên kết