• :
  • :

Những buổi chiều rơi

Khung cửa sổ có chấn song bằng gỗ, khẽ đung đưa một sợi tơ nhện mỏng manh ở đâu rớt xuống. Cơn gió nhỏ khẽ thổi cũng đủ làm chiếc tơ nhện bay lên. Chiều buông nắng, nỗi trầm mặc như nốt nhạc trong khuông rơi rụng. Tôi lại ngẩn ngơ nhớ về những buổi chiều.

Những buổi chiều rơi
Ảnh minh họa

Ngày ấy, cũng vào những ngày mùa thu, nắng vàng trên trải lụa trên tán bưởi đưa hương đón gió. Tôi còn là đứa trẻ nghịch chơi tết hình con gà từ những sợi rơm vàng ngày mùa. Có những buổi chiều chạng vạng tối, vẫn nồng đượm ở đâu ra chút ánh sáng từ nơi nào chẳng biết. Không phải ánh sáng của mặt trời, không phải từ đèn điện. Hình như là từ bếp lửa thổi cơm chiều của bà đang nấu. Tôi chạy men theo ánh sáng ấm áp đó, bắt gặp cái nhìn trìu mến của bà. Tôi ngồi cùng bà buổi chiều ấy, ngọn lửa bập bùng bên nồi cơm sôi. Chiếc ghế gỗ nho nhỏ chỉ vừa một người ngồi, bà cầm chiếc que cời bếp làm từ cây tre, gõ gõ xuống nền bếp. Một âm thanh của chiều quê, bà nói điều gì đó mà tôi quên mất rồi, quên vì cái ngày ấy tôi còn quá nhỏ. Chỉ có buổi chiều còn vẹn nguyên cảm xúc trong tâm trí một đứa trẻ non nớt ấy là tôi. Có nhiều lúc tôi thầm nghĩ, những điều lãng đãng xa xôi ấy có làm nên một buổi chiều? Có thể lắm chứ, một buổi chiều đủ ngọt ngào, rất riêng trong tôi.

Tôi lại nhớ những buổi chiều đợi mẹ về. Tôi có nhiều buổi chiều phải đợi mẹ hơn những đứa trẻ khác bởi mẹ tôi hay phải đi xa. Mẹ đi qua bão giông để giải quyết những khúc mắc của cuộc đời, để tìm kiếm hạnh phúc, thứ mà mẹ đã chẳng dễ dàng gì có được như người ta. Từ phía cổng, tôi thấy những dòng người đi qua trở về tổ ấm của họ trong mỗi buổi chiều. Căn nhà tôi vẫn vắng vẻ, tôi cố kiếm tìm sự bận rộn của buổi chiều trong ngôi nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con tôi. Chẳng có gì ngoài mấy chú ong mật đang bay xè xè bên cánh hoa mướp màu vàng như nắng. Lũ côn trùng nhỏ bé nhưng thật bận rộn và sinh động trong buổi chiều hè. Tôi nghe tiếng í éo của mấy đứa trẻ bên nhà hàng xóm, họ gọi nhau nhóm lửa, nấu cơm, chiều rồi. Mẹ tôi về từ xa khi chiều chạng vạng. Giọng mẹ ấm áp thân thương. Hai mẹ con ấp ủ vào buổi chiều khi căn bếp bừng lên ngọn lửa hồng ấm áp. Có điều gì đó lặng im và thân thương đến lạ kỳ, những buổi chiều ngày ấy bên mẹ của tôi.

Thời gian đi qua sẽ chẳng bỏ sót một ai để khiến người ta được nương theo tuổi thơ mà gan lì ở đó mãi mãi. Tôi cũng phải theo những buổi chiều mà lớn lên, mà trưởng thành. Tôi mang theo những vết sẹo chẳng chịt trong lòng. Vết sẹo là khi ông tôi không còn nữa, ông ra đi sau một buổi chiều nắng nhạt vắng mặt tôi. Vết sẹo là khi bà cũng đi xa, buổi chiều mùa đông năm ấy, bà gọi tên ông thao thiết rồi buông tay nhắm mắt khép hờ. Vết sẹo là khi tôi đợi mẹ suốt cả buổi chiều không thấy, rồi một ngày mẹ trở về với đầy vết thương lòng nát tan. Hai mẹ con tôi lại nương theo buổi chiều mà đi qua đớn đau. An ủi nhau cho những buổi chiều không nắng.

Những buổi chiều sẽ trở thành kỷ niệm. Tôi một mình ra ga tàu trong buổi chiều nhập nhoạng tối. Sân ga ngày hôm ấy có cả những vết thương lòng tôi nặng mang. Vài người đi về trong chiều sân ga vắng, tôi thu mình lại ngắm buổi chiều trôi qua ô cửa sổ chuyến tàu. Có ai đi mau, về mau cho kịp kẻo chiều rơi?

Thanh Nga

Lượt xem: 88
Nguồn:laodongthudo.vn Sao chép liên kết