• :
  • :

Đốm lửa đêm đông

Đã bao lần trên phố chớm đông, tôi mệt nhoài trên chiếc xe cũ kỹ, ngược chiều gió mà đi, nước mắt ướt đẫm hàng mi nhòa vào làn mưa bay trắng xóa. Mùa đông chạm mái phố trên bức tường rêu phong. Những cơn gió bấc hun hút đầu mùa cũng đủ tâm hồn mong manh tự hỏi: “Tìm đâu hơi ấm mùa đông giữa phố xá thênh thang?”.

Màn đêm buông xuống, một mình co ro trong căn phòng lạnh lẽo cô đơn. Trên gác nhỏ của phòng trọ nhỏ, ta thấy bóng mình hiu hắt trên chiếc tường màu xám đã hằn những vết loang của thời gian. Bất chợt ta lại ao ước được quay về với những mùa đông xưa cũ xa xôi, nơi ấy luôn ấm áp trong vòng tay của mẹ cha.

Đốm lửa đêm đông
Ảnh minh họa

Một buổi sớm mùa đông của ngày đã là dĩ vãng, khi nghe tiếng củi đượm nổ lách tách, tiếng nước sôi sùng sục, hương thơm của ngô bung đang hòa quyện vào làn gió. Khói bay bảng lảng, là là mỏng manh trên mái bếp thâm nâu. Tôi choàng mình thức dậy, lập cập chạy vội xuống chái bếp, đã thấy bóng mẹ chập chờn in trên vách tường gạch loang. Tôi sà vào lòng mẹ, cùng mẹ ngồi cạnh bếp lửa đang bập bùng cháy. Ánh lửa của buổi sớm mai ấy đã soi từng dấu vết chân chim trên khuôn mặt mẹ. Nhưng trên môi của mẹ luôn thường trực nụ cười rạng rỡ và ấm áp vô ngần.

Những năm tháng thiếu thốn nơi chốn quê nghèo, đã khiến lòng ta ước mơ được bay cao, bay xa. Và rồi ta đã rời bỏ làng quê nghèo ấy mà ra đi, bỏ lại xóm nghèo bên sông, bỏ lại lũy tre bờ đê, bỏ lại những yêu thương nồng nàn. Để sau những tháng ngày, ngỡ đã trưởng thành, nay ta lại chấp chới trong những hoài nghi về con đường tương lai phía trước. Để giờ trong lẻ loi, ta lại khát khao được trở về chốn quê nghèo ấy, thèm được nằm gọn trong vòng tay gầy gò nhưng đong đầy tình yêu thương của mẹ.

Trong lúc lòng đang chênh chao, đang ngổn ngang những nỗi niềm, tiếng chổi tre xào xạc trong đêm buốt giá khiến tôi giật mình quay về với thực tại. Tôi đứng lên, hé cánh cửa sổ của căn gác, một cơn gió thổi vào làm mái tóc rối bời, tôi hướng đôi mắt đang u sầu xuống đường phố khuya thanh vắng. Tôi thấy hình bóng người phụ nữ với thân hình mảnh mai, trong tà áo mỏng manh vẫn đang miệt mài quét rác. Một cơn gió ngang qua thổi đống lá chưa kịp hốt lên xe rác, chợt thấy chạnh lòng cho một kiếp mưu sinh.

Bên kia đường, ánh lửa nhỏ đang chập chờn, hơi ấm của lò than hoa quyện hương ngô nếp thơm nồng. Dưới bóng đèn đường hắt hiu, hình bóng bà cụ có mái tóc hoa râm, đang lụi cụi nướng ngô. Bà cất giọng nói trầm ấm gọi người phụ nữ vẫn đang miệt mài quét đám lá bay:

- Ngô nếp ngon lắm, già mời cô một bắp ăn cho ấm bụng rồi làm tiếp.

- Dạ, con xin bà! Bà chưa dọn hàng về ạ! Năm nay mùa đông khắc nghiệt quá bà nhỉ?

- Ừ, rét quá nên người ta ngại ra ngoài đường, bán buôn chả được bao nhiêu, già cũng đang tính dọn hàng về sớm đây, cô ăn đi kẻo nguội.

Cả hai người phụ nữ cười nói cười vui vẻ, như chẳng thể quan tâm đến cái khắc nghiệt của mùa đông buốt giá. Gió kia đã mang những câu đối thoại ngắn ngủi vào thầm thì bên tai khiến lòng tôi chợt ấm. Phố phường đêm đông dường như chậm lại làm sâu lắng những yêu thương. Trong tôi có một đốm lửa nhỏ thắp nên những hy vọng từ những điều giản đơn nhưng thấm đẫm tình đời, tình người.

Nguyễn Thắm

Lượt xem: 10
Nguồn:laodongthudo.vn Sao chép liên kết